[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Hậu cung lộng lẫy, uy nghiêm là thế, nhưng liệu có mấy ai biết được rằng đằng sau vẻ ngoài tráng lệ không chứa chấp dung tục ấy, tồn tại những bí mật đáng sợ biết nhường nào. Ví như… Người đàn ông đang ngồi chễm chệ trên ngai vàng kia vậy, trước vạn dân ông là một đấng minh quân, cao cao tại thượng, thế nhưng đối với tộc người của ông ngoại nàng thì đây lại chính là một quỷ dữ. Suy cho cùng, mọi việc đều không thể nào tránh khỏi tồn tại hai mặt đối lập, nhưng quả thực có những thứ khi vén đi tấm màn oai phong, thứ sau đó lại khiến người ta không khỏi rùng mình sợ hãi. Đời người lắm chuyện oái oăm, kì thực nếu muốn an an ổn ổn, một đời bình yên thì chỉ còn một cách duy nhất chính là đừng quá đào sâu, đừng quá tìm hiểu, lừa ta dối người có đôi khi lại chẳng phải là một điềm xấu.
  • Tiểu Phong ngẫm nghĩ, đôi mắt vẫn dừng trên mấy nước chư hầu đang nâng ly chúc mừng cho ngày Đại hôn của nàng. Khách mời đều là những người đứng đầu một tộc hoặc một vùng nào đó, ai nấy cũng đều ăn mặc trang trọng, tươi cười rạng rỡ, nàng nhếch môi cười khinh bỉ, không biết liệu có bao nhiêu người ở đây hi vọng được chạm tay đến ngai vàng kia mà xưng vương một cõi, cũng không biết trong số những người ở đây, ai sẽ trở thành người tiếp theo làm miếng mồi ngon cho cha con đế vương nhà này nữa. Chuyện quyền lực ấy à, nói thì nghe rất dễ nhưng lại phức tạp đến nhường nào, vốn dĩ ngày hôm nay vẫn còn xưng huynh đệ, ca tụng đạo vua tôi, vậy mà ngày mai người đã nằm dưới đao của người ta mà không thể nhắm mắt. Vậy nên mới nói, gần vua như gần hổ, e rằng những ngày tháng sau này nàng phải hết sức cẩn trọng, không để xảy ra sai sót gì, như thế mới có thể đạt được mục đích của nàng.
  • Đôi mắt Tiểu Phong bỗng chốc dừng lại trước một bá phụ, nhìn cách ăn mặc và phong thái này có lẽ đây chính là thân phụ của Triệu Sắt Sắt, còn về phần vì sao nàng lại nói vậy á? Đôi mắt ông ta và cả chàng thiếu niên bên cạnh nhìn thoáng qua thì có vẻ là chúc mừng, góp vui, thế nhưng nỗi hận ý đằng sau đó là điều không thể nào giấu giếm được, có lẽ ông ta đang nghĩ rằng chính vì nàng nên con gái ông ta mới không được làm Thái tử phi. Nàng cười lạnh, đôi mắt có khoảng nhìn trực diện vào ông ta, khiến cho người này bất giác run rẩy mà lùi mấy bước, có lẽ hắn cũng không thể nào ngờ được nàng lại có biểu hiện này, thế nên nhất thời có chút bất an, tuy nhiên dẫu sao cũng là một lão hồ ly bấy nhiêu năm, ông ta dĩ nhiên vẫn biết mực thước ở đâu mà cúi đầu, mỉm cười từ tốn.
  • Hừ, nàng thật không biết vì sao ông ta có thể từng bước leo đến vị trí này, chẳng lẽ mấy chữ “môn đăng hộ đối” mà ông ta cũng chẳng hiểu hay sao? Nếu ngày hôm nay không có nàng thì cũng sẽ là một vị công chúa có xuất thân ngang tầm mới có thể đứng đây hành lễ cùng thái tử, con gái ông ta suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu thư có cha là quan trên triều mà thôi. Nên trách ông ta quá mộng tưởng mà quên mất thân phận mình hay nàng nên trách người quá ngây thơ. Thôi thì cũng là một kẻ đáng thương, suy cho cùng cũng chỉ là những con cờ dưới trướng của Lí Thừa Ngân, bị hắn ta lợi dụng để củng cố địa vị mà chẳng hề hay biết.
  • Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử Lí Thừa Ngân
    Nàng đừng quá lo lắng, có lẽ Vĩnh Nương đã hướng dẫn nàng tất cả mọi lễ nghi rồi, đúng không?
  • Tiểu Phong vốn vẫn đang mơ màng đắm chìm trong thế giới của mình, chợt nghe thấy giọng nói của người bên cạnh khiến nàng giật mình, suýt nữa đã có phản ứng quá lố rồi, giọng nói của Lí Thừa Ngân rất nhỏ, chỉ vừa đủ để hai người nghe thấy, phía đuôi giọng vẫn còn mang theo vài phần run run, hình như hắn mới chính là người căng thẳng thì phải.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Chàng an tâm, thiếp đã học thuộc hết tất cả mọi thứ, ngày hôm nay sẽ không để xảy ra sai sót gì khiến chàng phải mất mặt đâu.
  • Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử Lí Thừa Ngân
    Ta… Ý của ta không phải vậy. Ta chỉ muốn nói nghi thức thì vẫn chỉ là nghi thức, cho dù có xảy ra sai sót gì thì nàng cũng không cần phải bận tâm, làm người ai lại có thể tránh khỏi những lúc mắc sai lầm chứ.
  • Lời nói của Lí Thừa Ngân mang theo ngữ khí yêu chiều không thể giấu, khiến Tiểu Phong không cách nào có thể lường trước được, hai chân như bị người ta dùng mật ngọt mà đóng đinh tại chỗ, không thể tiến về phía trước. Quả thật, tra nam đúng là tra nam, lời nói ra dù là vô tình hay cố ý cũng có thể khiến tâm tư người khác xao động. Chả trách!
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Thiếp thấy chàng vẫn nên để tâm vào vị nương tử chút nữa đi từ cửa sau vào thì hơn, chàng nói mấy lời này, cô ấy chắc chắn sẽ khó chịu đấy, dẫu sao thì người ta cũng là tiểu thư con nhà gia giáo, phẩm hạnh cao quý, lại chấp nhận làm trắc phi cho chàng, đây quả thật là thiệt thòi cho nàng ta.
  • Lí Thừa Ngân nghe đến đây, nụ cười thoáng chốc cứng đờ, thế nhưng rất nhanh sau đó đã có thể lấy lại vẻ phong độ vốn có của mình, ánh mắt lơ đễnh như ong bướm dập dìu, giọng nói trầm xuống, nhỏ giọng:
  • Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử Lí Thừa Ngân
    Đa tạ thái tử phi đã quan tâm đến trắc phi nhà ta nhiều như vậy, xem ra trắc phi rất được lòng nàng, quả thật là hiểm có. Thái tử phi biết nghĩ cho ta như vậy, trong lòng ta quả thật rất cảm kích, thật không ngờ trên đời này lại thật sự tồn tại một nữ nhân vì lo nghĩ cho phu quân của mình mà đối với tiểu thiếp của người đó cũng hết mực yêu thương, đây quả thật chính là phúc phần của Lí Thừa Ngân ta, lấy được một nữ nhân đoan trang, biết lễ nghĩa như nàng thật là may mắn ba đời.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Thái tử không cần phải nói như vậy, thê tử của chàng thì sau này cũng chính là tỷ muội của thiếp, phu quân ngày đêm lo nghĩ chuyện triều chính, phận làm thái tử phi làm sao đành lòng để chuyện nhà cũng rối ren mà khiến chàng mệt thêm đây?
  • Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử Lí Thừa Ngân
    Tấm lòng của thái tử phi nhà ta đúng thật là sâu hơn biển, rộng hơn sông, quả thật là một nữ nhân lương thiện, thảo nào thái hậu và hoàng thượng lại yêu thích nàng nhiều như thế.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Thái tử, chàng đã quá khen rồi, mấy lời này thiếp vẫn không dám nhận, “sâu hơn biển, rộng hơn sông” vẫn còn thua xa phu quân mà. Phu thê chúng ta vĩnh kết đồng tâm, chàng nghĩ thế nào?
  • Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử Lí Thừa Ngân
    Mới có mấy ngày không gặp, miệng lưỡi của nàng đã chua ngoa hơn mấy phần rồi đấy! Con hổ nhỏ đã mọc thêm răng nanh rồi.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Đều là nhờ vào công sức của thái tử điện hạ hết mực dạy dỗ, thiếp mới có được ngày hôm nay, nếu không e rằng… thiếp mãi mãi vẫn còn như lúc đầu.
  • Lí Thừa Ngân mỉm cười không đáp lại nàng, dù sao ở đây cũng vẫn còn có rất nhiều người, nếu như hai người vẫn còn tiếp tục “đấu võ mồm” thế này, sợ rằng sẽ để người ta để ý rồi vịn vào cớ đó để làm khó, gây bất lợi cho nàng. Chốn cung cấm, so với chiến trường còn nguy hiểm hơn rất nhiều, thế nên chàng không thể không cẩn trọng. Bởi từ bây giờ, người mà bọn họ hướng đến không còn đơn độc một mình hắn nữa rồi. Hắn liếc nhìn qua người đi bên cạnh mình, trong lòng chợt cảm thấy giống như có một dòng nước ấm nóng chảy qua, vỗ về trái tim mình, mặc dù nàng có hơi ương ngạnh hơn ngày thường, thế nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu xa gì, cũng xem như là chuyện tốt đi. Sau này hắn cũng không cần quá lo lắng cho nàng sẽ bị Triệu Sắc Sắc không an phận mà ức hiếp.
  • Những người ở đây, trước mặt người khác thì chính là bộ dạng hiền lương, an phận thủ thường, thế nhưng khi đứng riêng một mình mình, tâm cơ lại bắt đầu lộ ra, không còn bộ dạng e dè ấy nữa.
  • Nghi lễ rất nhanh đã được hoàn tất, sau khi bái thiên địa xong, Tiểu Phong từ nay đã chính thức trở thành nương tử của Lí Thừa Ngân, trút bỏ danh hiệu công chúa Tây Vực. Dẫu cho nàng chỉ là một nữ nhân được xuyên đến đây, thế nhưng ít nhiều trong lòng cũng cảm thấy tiếc nuối và khó chịu. Vì sao số phận lại thích trêu đùa người khác như thế, nàng ấy vốn là một cô nương xinh đẹp phóng khoáng, nơi nàng thuộc về là thảo nguyên xanh mướt chứ nào phải đâu chốn đông cung lạnh lẽo không có tình người này?
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Công chúa... à không thái tử phi, người cứ ngồi ở đây chờ thái tử ở ngoài đón tiếp chư hầu, trời vừa sập tối, thái tử chắc chắn sẽ trở về đây cùng người.
  • Tiểu Phong uể oải lắc lư cơ thể vẫn đang nhức mỏi của mình, cả ngày trời dài đằng đẵng, không biết nàng đã phải làm biết bao nhiêu động tác. Nàng cũng đoán trước được rằng nơi nàng chắc chắn sẽ có vô vàn những nguyên tắc phức tạp và lễ nghi cần phải lưu tâm, thế nhưng nàng có chết cũng không thể nào ngờ được nó lại nhiều đến mức khiến người ta chán ghét như thế này? Nào là… Mỗi bước chân đều phải chậm rãi mới ra dáng nữ nhân gia giáo, nào là ưỡn ngực, thẳng lưng, nào là đôi mắt phải nhìn thẳng về phía trước, chân tay không được động đậy, phần vai không được lắc lư… Ôi chẳng những thế lại còn có việc lúc bái đường đầu của nàng phải thấp hơn thái tử, thế mới giọng một nữ nhân công dung ngôn hạnh, chăm chồng dạy con. Mà tên thái tử Lí Thừa Ngân đó hình như thừa nước đục thả câu thì phải, muốn nhân cơ hội này mà giáo huấn nàng. Tại sao ư? Hắn thừa biết nàng phải cúi đầu thấp hơn hắn, vậy mà suốt quá trình bái đường, đầu của hắn lại cuối thấp đến mức chân nàng cũng không cách nào có thể trụ vững, suýt nữa giữa biết bao người có địa vị tôn quý ấy, nàng đã ngã nhào mà hôn vào sàn của cung điện, thật là hiếp người quá đáng cơ mà! Nếu nàng đoán không nhầm thì chắc chắn hắn đang muốn trả thù chuyện ban nãy Tiểu Phong nàng cố tình nói móc hắn. Hừ! Đúng là tra nam! Cho dù gương mặt có như hoa như ngọc đi chăng nữa thì cũng khiến người ta chán ghét vô cùng.
14
Chương 9